Sáng nay có việc phải đi qua một khu chung cư cao cấp. Khu đó có cái trường tiểu học dành cho con nhà giàu. Ngôi trường này đẹp thật, tên Tây nghe sáng choang. Nghe nói học phí mỗi tháng đã lên đến cả nghìn đô.
Trường không cần tiếp thị, PR gì, xây xong, trương biển chiêu sinh đã thấy phụ huynh đến nộp đơn ầm ầm, gạt đi không hết. Bây giờ có cái mốt trường càng xịn, giá học phí càng đắt thì càng dễ chiêu sinh. Ai cũng muốn khoe con tôi học cái trường ấy đấy, học tiếng Anh cùng với tiếng Việt, sang cấp 2 cấp 3 là đã liên thông đi du học tiếp ở nước ngoài rồi.
Học sinh được đưa đến trường bằng ôtô. Không phải là xe buýt, mà là bằng xe hơi. Mỗi chiếc chở một cháu. Bét ra thì cũng là Toyota Vios, cấm có thấy cái Kia Morning, hay Hyundai Gets nào.
Lái xe là những quý ông quý bà tầm 30-40, ăn mặc bóng lộn. Trẻ con thì không khác gì hoàng tử, công chúa. Con trai mặc vest thắt nơ hoặc cravate, tóc vuốt keo; con gái mặc đầm xanh đỏ tím vàng đủ mầu, có vài ba cháu mặc áo dài, mặc dù chưa đủ lớn để có thể mặc đẹp loại trang phục này, son phấn rực rỡ. Các cháu trai cầm hoa, các cháu gái cầm bóng bay (chẳng hiểu sao lại phân biệt như thế)...
Bố mẹ các cháu lái xe vô cùng mất trật tự, xe ở trong không ra được, xe ở ngoài vào cũng không xong. Đoạn đường trước cổng trường tắc nghẽn cả cây số.
Thế rồi có tiếng xe cảnh sát hú còi. Chắc là bác nào đó đến dự lễ khai giảng của các cháu. Bố mẹ những cháu còn chưa vào được trường cuống quýt tít mù, mở cửa xe, dẫn các cậu ấm cô chiêu phục phịch chạy về phía cổng trường.
Có chị đi guốc cao gót không đi nhanh được, có cháu phụng phịu kêu mỏi chân không chịu đi. Tóm lại là một dòng người quen ngồi trong không gian máy lạnh, nay mồ hôi mồ kê nhễ nhại lếch thếch kéo nhau đi vào trường.
Trông cái lễ khai giảng của con nhà giàu mà tự dưng lại đâm ra suy nghĩ. Đầu tư cho một đứa trẻ thế này đi học chắc bằng đầu tư cho 5-7 đứa khác. Để rồi được gì? Có phải đứa nào rồi cũng đi Harvard, Oxford... rồi trở nên thành đạt không? Hay lại ra một lô một lốc em Chã, gà công nghiệp, mê đánh games và mắc bệnh béo phì?
Chở chúng nó đến trường về nhà bằng xe hơi riêng, nhồi chúng nó ăn, làm hết mọi việc chỉ để chúng chơi và học trong cái môi trường vô trùng với thế giới bên ngoài. Kết cục là đại bộ phận "cục cưng" chẳng biết làm gì (thậm chí cả tắm và mặc quần áo), không biết những điều tồn tại ngoài cuộc sống của chúng.
Và đến khi đó, cha mẹ chúng lại tất tả bỏ ra hàng nghìn đô đưa con mình đến những trại hè quân đội để chúng hành xác và học được vài ba kỹ năng sống
(ảnh).Phải chăng đó là bi kịch của người giàu?